[Fanfic Đông Cung] Nghịch Lửa
  • Thừa Ân điện, sáng sớm mây mờ che phủ, cả điện thấp thoáng trong màn sương, phảng phất bóng hình mờ mờ ảo ảo của một thiếu nữ vận hồng y, nàng như một đóa hoa hồng gai góc mà xinh đẹp, khiến người đã nhìn qua không khỏi ngoảnh đầu nhìn lại.
  • Lý Thừa Ngân vừa bước đến cửa, nhìn thấy nàng vẫn đang yên lặng ngồi ở góc cây bên ngoài, nhất thời không dám bước đến, sợ sẽ phá vỡ cảnh đẹp trước mắt.
  • Hắn nhớ, ngày đầu tiên hắn gặp nàng, nàng cũng vận một chiếc hồng y, làn da trắng như ngọc trai, trên nền màu đỏ càng tô điểm cho nhan sắc diễm lệ ấy của nàng, vào thời khắc ấy, cảnh vật xung quanh dường như chỉ là điểm tựa để tôn lên nhan sắc của bậc mỹ nhân, tứ bề yên tĩnh, mọi thứ lạc vào trầm tĩnh. Nữ nhân này… ngay từ đầu hắn đã đoán được rằng chỉ cần nàng xuất hiện, mọi thứ cũng chỉ làm nền cho nàng mà thôi, nàng mới là nổi bật nhất.
  • Người người đều nói, Lý Thừa Ngân hắn đam mê quyền lực, nhưng lại chẳng ai biết rằng để giành được Tiểu Phong, hắn chỉ còn một cách duy nhất là trở thành Thái tử. Trớ trêu thay, với nhan sắc và địa vị ấy của nàng… Khúc Tiểu Phong nàng đã được định sẵn sẽ trở thành Thái tử phi của Lễ Triều này, nàng chẳng cần gì cả, nàng chỉ cần đứng yên ở đó, áo mũ, phượng vị sẽ không chút kiêng dè mà được dâng đến cho nàng.
  • Còn hắn, hắn lại chẳng phải là Thái tử của Lễ triều, hắn chỉ là Ngũ Hoàng tử mà thôi, trên có huynh trưởng, dưới còn đệ đệ, thử hỏi nếu hắn không thủ đoạn âm mưu thì khi nào chức vị Thái tử mới thuộc về hắn? Và nếu hắn không trở thành Thái tử, vậy thì nữ nhân mà hắn yêu thương sẽ thuộc về tay ai? Không, hắn không thể ngậm ngùi nhìn theo bóng dáng của nàng mặc áo phượng bào, đội mũ quan mà tiến lên ngôi vị phượng vị. Hắn không thể, thật sự không thể!
  • Lý Thừa Ngân hắn suốt mấy chục năm không tranh không giành, nhưng từ khi gặp gỡ nàng, gặp gỡ tiểu công chúa của Tây Châu, gặp gỡ người được ấn định cho danh hiệu Thái tử phi như nàng, thì hắn đã biết, lần này đã đến lúc hắn phải tiến lên một bước để tranh giành, hai chữ “an phận” sợ rằng nếu hắn cứ tuân theo thì người trong lòng sớm thuộc về kẻ khác. Trước nay hắn vẫn kính trên nhường dưới, vốn dĩ không màng đến ngôi vị này, thậm chí còn có lúc cảm thấy khinh thường đám huynh đệ suốt ngày bày mưu tính kế để được bước lên cao, nhưng giờ thì sao chứ? Xin thứ lỗi, lần này Lý Thừa Ngân cũng muốn tranh giành với bọn họ một phen, nhưng mà là tranh giành vì Tiểu Phong của hắn chứ không phải vì ngai vàng đáng buồn cười đó.
  • Ngũ Hoàng tử… Số phận ban đầu đã sắp đặt để hắn xếp sau người khác nhiều đến vậy, nếu hắn không âm trầm thủ đoạn thì làm sao có được thứ mình thích đây?
  • Huynh trưởng đã từng nói với hắn trước khi lâm chung, rằng Hoàng cung này so với biên cương có khi còn mưa tanh gió bụi nhiều hơn rất nhiều, ở đây, đa phần đều là những kẻ nghĩ đến đại cuộc, tham lam sân si, chỉ muốn chạm tay đến địa vị cao nhất, Hoàng thành này… vốn chẳng còn chỗ cho tình thân nữa rồi…
  • Thế nhưng, hắn cũng hiểu rất rõ, ngôi vị khó ngồi nhất không phải là ngôi vị Hoàng đế mà là chức vị Thái tử, nơi nguy hiểm nhất không phải là Dưỡng tâm điện của Thánh thượng mà chính là Đông cung của Thái tử.
  • Những kẻ thích dòm ngó đến thứ mà người khác đang có, kỳ thực rất nhiều, sao chứ? Hắn cũng không còn cách nào khác, để bảo vệ viên ngọc quý trong tay mà hắn mất rất nhiều công sức để có được như Khúc Tiểu Phong, để nàng được an toàn chốn Đông cung, cách duy nhất hắn có thể làm là đem toàn bộ sủng hạnh đặt lên người nữ nhân khác, cũng giống như đem nàng ta trở thành một chiếc bia che chắn cung tiễn cho người hắn yêu thương.
  • Hắn đối với Triệu Sắc Sắc là thứ tình cảm gì đây? Nếu nói hắn hoàn toàn không có chút tình cảm nào với nàng ta cũng là chuyện không đúng, nàng cũng được xem như là thanh mai trúc mã của hắn, nhưng hắn đối với nàng nhiều lắm cũng chỉ là quan hệ hợp tác hoặc là tình huynh muội, làm gì còn chỗ cho chuyện yêu đương nam nữ. Thế nhưng… Dường như gần đây Lý Thừa Ngân hắn có cảm giác, Triệu Sắc Sắc sau khi được hắn ban cho danh hiệu Lương đệ, nàng ta đã thật sự nghĩ rằng mình là chủ trung cung này, thật buồn cười, chẳng lẽ nàng đã quên hết mọi chuyện rồi hay sao? Khúc Tiểu Phong mới là người cùng hắn bái thiên địa, vĩnh kết đồng tâm kia mà?
  • Hắn tiến lên một bước, thu mọi cử chỉ của thiếu nữ vào bên trong tầm mắt, người này… dẫu làm gì cũng có thể khiến hắn si mê đến như vậy. Nàng không giống như Triệu Sắc Sắc đó, cũng không giống như những nữ nhân khác của Trung Nguyên này, nàng là ngọn gió mát được đưa đến từ thảo nguyên, nàng phóng khoáng như lại dịu dàng, nàng xinh đẹp trong trẻo như giọt sương trên cành buổi sớm mai, nàng không cầu kì son phấn, hắn rất ít khi nhìn thấy nàng thoa phấn lên mặt mình, bởi da nàng trắng lắm, môi cũng đỏ như son… Nàng… Nàng không giống bọn họ, nàng không giả tạo như thế. Hắn cũng chính là thích nét tự nhiên vốn có của nàng, bọn nữ nhân đó trước mặt hắn đều cố tình tỏ vẻ, yểu điệu uyển chuyển nhưng lại đầy nét giả dối. Còn Tiểu Phong thì khác, nàng là nữ nhân rất rõ ràng, thích sẽ nói thích, ghét sẽ nói ghét, tâm tính kĩ càng, không chút tạp nham.
  • Hắn thích nàng từ bao giờ nhỉ? Có lẽ chính là từ lần đầu tiên, nàng ở trước mặt hắn không cần lấy lòng, nữ nhân ấy ngẩng cao đầu nhìn hắn, khẳng khái như một nhánh tùng bách, nói lên tên họ của mình.
  • Khúc Tiểu Phong - Ngay từ lần gặp gỡ định mệnh đó, ba chữ này của tên nàng đã được định sẵn sẽ theo hắn suốt một đời, để hắn chở che.
  • Thái tử Lí Thừa Ngân
    Thái tử Lí Thừa Ngân
    Tiểu Phong, khoảng thời gian này thiệt thòi cho nàng rồi.
  • Lúc Bùi Chiếu đến gần, đã phát hiện Lý Thừa Ngân hắn cứ im lặng ở trước cửa Thừa Ân điện mà ngó vào trong, dường như không có ý định tiến vào. Bùi Chiếu cũng nương theo ánh mắt của hắn, hình hài thiếu nữ vận một bộ hồng y, tuy không cầu kì nhưng lại vô cùng nổi bật giữa những bông hoa kiều diễm của Hoàng thành này. Suy cho cùng, cũng chỉ có Cửu Công chúa là mặc màu đỏ kiều diễm như thế. Thế nhưng… Hắn lắc đầu rồi thở dài, thế nhưng mọi chuyện éo le quá, chẳng biết khi nào tấm màn ngăn này lại được kéo ra.
  • Lý Thừa Ngân đã đứng yên ở đây hơn một canh giờ, ngẩn ngơ như một kẻ mất hồn, mà hắn càng như thế, Bùi Chiếu lại càng cảm thấy lo sợ, một nỗi sợ vô hình không tên đang dần lớn lên bên trong tâm trí của hắn, hắn sợ… sợ rằng Lý Thừa Ngân sẽ nhớ lại mọi chuyện. Có lẽ với người ngoài, Lý Thừa Ngân là một kẻ giả vờ ngốc nghếch, lạnh lùng đáng sợ, nhưng cũng chỉ có Bùi Chiếu mới là người rõ nhất, kì thực, Thái tử điện hạ đáng thương như thế nào, cả một đời này của hắn, làm sai thì có lỗi với Cửu Công chúa, nhưng không làm thì lại có lỗi với gia tộc bên ngoại của mình, Bùi Chiếu rất rõ, Lý Thừa Ngân có ngày hôm nay cũng không thể hoàn toàn đổ cho hắn, những việc Lý Thừa Ngân làm đều là do thời thế ép buộc, có trách thì cũng xin hãy trách bọn họ đã sinh ra nhằm thời, lại sinh vào nhằm nhà - nhà của bậc đế vương vô tình. Bùi Chiếu cũng rất tỏ, chỉ có hắn biết Lý Thừa Ngân yêu Tiểu Phong nhiều như thế nào, dù là trước hay sau khi hắn mất đi kí ức thì kết quả cũng định sẵn, hắn chỉ yêu có một mình Tiểu Phong mà thôi. Chỉ là Thái tử cũng thật sự rất đáng thương, ngài cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi.
  • Bùi Chiếu
    Bùi Chiếu
    Thái tử Điện hạ, người không định tiến vào bên trong hay sao? Bên ngoài sương gió, thuộc hạ sợ rằng thân thể người sẽ bị mạo phạm, người thân thể ngàn vàng, tương lai còn là chỗ dựa cho bá tánh trong thiên hạ kia mà.
  • Bùi Chiếu dè dặt hỏi, phá vỡ sự im lặng từ nãy đến giờ của Lý Thừa Ngân. Hắn vốn vẫn đang trầm tư, đắm chìm trong tư vị ngọt ngào của bóng dáng người trong lòng, bất chợt nghe thấy giọng nói đang kề sát bên người mình, khiến hắn nhất thời chưa kịp phản ứng mà giật mình. Ống tay áo màu đen của hắn thêu hoa văn hình rồng vẫn đang liên tục phấp phới trong gió, nhìn qua còn có cảm giác ươn ướt giống như đã bị sương sớm thấm ướt, Lý Thừa Ngân trước giờ vẫn giữ được bình tĩnh trên mặt, luôn luôn đề cao cảnh giác, vậy mà thật không ngờ, giờ phút này lại lơ là đến mức giật mình, sắc mặt mất tự nhiên như thế. Sau khi hồi phục tinh thần, Lý Thừa Ngân hắn giọng, đáp lại Bùi Chiếu, tuy nhiên ánh mắt lại bắt đầu rơi vào trầm tư như lúc ban nãy khi Bùi Chiếu vừa mới đến đây.
  • Thái tử Lí Thừa Ngân
    Thái tử Lí Thừa Ngân
    Ta vẫn đang suy nghĩ xem mình có nên tiến vào điện không, sáng nay chẳng hiểu vì sao lòng ta lại bồn chồn bất an, ta cảm thấy nhớ nàng nên trong lúc vô thức đã chạy đến nơi này tự lúc này chẳng hay, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, ta lại cảm thấy phân vân, chẳng dám bước vào Thừa Ân điện.
  • Bùi Chiếu
    Bùi Chiếu
    Người là Thái tử, khắp Đông Cung này, nơi nào cũng là của người mà, sao phải kiêng dè như thế ạ? Thuộc hạ cũng xem thử rồi, hôm nay ở đây không có tai mắt của người ngoài.
  • Thái tử Lí Thừa Ngân
    Thái tử Lí Thừa Ngân
    Ta không phải sợ chuyện đó, mà là đang sợ… sợ phá vỡ cảnh đẹp trước mắt này, khiến cho Tiểu Phong cảm thấy ghét bỏ ta mà thôi. Ta không muốn phá vỡ cảnh đẹp trước mắt này… Ta không muốn…
  • Bùi Chiếu cũng biết nỗi sợ hãi của Lý Thừa Ngân, có lẽ suốt đời này hắn cũng không ngờ được rằng, có một ngày Thái tử Lý Thừa Ngân này lại nâng niu một nữ nhân như viên ngọc quý trên tay như thế, thậm chí còn vì lấy lòng nàng mà e dè, rào trước đoán sau như vậy, quả là chữ “tình” khi ập đến đều được treo trên đầu.
  • Bùi Chiếu
    Bùi Chiếu
    Thái tử điện hạ yêu thương Thái tử phi như vậy, ắt hẳn người biết được sẽ rất vui vẻ.
14
Chương 25